Nếu ai đã từng đến thăm Sa Pa, chắc hẳn các bạn không thể nào quên được vẻ

đẹp say đắm, yên bình và mát lạnh ở nơi đây. Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi

này, khi vừa đặt chân đến, xung quanh là núi đồi được bao phủ bởi những làn

mây trắng, những giọt sương mát lạnh, làm tôi quên đi những bộn bề, xô bồ của

cuộc sống, hòa mình vào thiên nhiên khiến chúng ta sống thật với con người của

chính mình.

Buổi đầu tiên chúng tôi đi thăm bản Cát Cát và tìm hiểu đời sống sinh hoạt của

người đồng bào dân tộc H’mông nơi đây, khi đi tôi có mang theo 2 chiếc bánh

mì và 1 chai nước ngọt để phòng khi đói. Khi vào bản Cát Cát, vẻ đẹp mộc mạc,

dân dã thật làm mê đắm lòng người, nhưng ấn tượng đầu tiên của tôi là những

đứa trẻ H’mông ở đây, chúng đang tuổi ăn tuổi học, nhưng đã phải hòa mình

vào cuộc sống mưu sinh cùng cha mẹ, bán những chiếc móc chìa khóa tự đan

bằng thổ cẩm, nhìn thật sự rất đáng thương. Khi tiến vào sâu hơn, đột nhiên có

hai em bé nhìn rất ngây thơ đến gần, chỉ vào túi bánh mì tôi cầm trên tay và nói:

“Cô ơi, cô cho con bánh mì nhé?”. Nhìn đôi mắt ngây thơ, trong trẻo, quần áo

có chút nghịch bẩn của những đứa trẻ H’mông ấy làm tôi thấy thương xót đến

lạ. Tôi nói: “Ừ, cô cho con này”. Hai đứa trông có vẻ rất vui và hạnh phúc.

 Lúc đó tôi cảm thấy mình thực sự may mắn. Trong cuộc sống này thật sự có rất

nhiều người có cuộc sống khó khăn hơn mình rất nhiều, nhưng sao họ vẫn luôn

vui vẻ, sống thật bình yên đến như vậy. Những ngày trôi qua như thế họ có khi

nào cảm thấy bế tắc, bất lực hay khổ sở không?

 Tôi tiếp tục đi, và một điều khiến tôi ngạc nhiên hơn nữa. Ồ, đó chính là hai đứa

bé tôi vừa cho bánh mì. Hai em ấy chia chiếc bánh mì tôi vừa cho cho mẹ, cho

em của mình, họ ăn một cách rất ngon lành và vui vẻ. Lúc đó tôi có một cảm

xúc thật sự rất khó tả, thấy thật sự thương con người nơi đây. Nơi đây đẹp thật

đấy, nhiều người thích đến du lịch ở đây thật đấy, rừng núi đẹp và thơ mộng thật

đấy, nhưng họ đâu biết rằng, những con người nơi đây vẫn đang phải vật lộn với

cuộc sống mưu sinh, vất vả nhường nào.

 Tiếp tục cuộc hành trình, tôi cùng gia đình của mình đi cáp treo lên đỉnh núi

Phan Xi Păng. Đây là ngọn núi cao nhất Việt Nam, cũng là cao nhất trong ba

nước Đông Dương nên được mệnh danh là “Nóc nhà Đông Dương”. Ngồi trên

cáp treo, bạn sẽ nhìn thấy được toàn cảnh Sa Pa, những ruộng bậc thang, những

khu rừng xanh tươi được bao quanh bởi những tầng mây bồng bềnh. Càng lên

cao, nhiệt độ càng thấp, làn sương mát lạnh nô đùa cùng làn gió, mân man phả

vào da mặt khiến bạn cảm thấy thật tươi mát, dễ chịu.

Khi leo lên đến đỉnh núi, tôi cảm thấy như mình đang đứng trên những tầng

mây và chạm tay được vào chúng, phong cảnh thì đẹp một cách mê li. Đứng

trên đỉnh núi cao nhất của Việt Nam, bạn không chỉ được nhìn thấy phong cảnh

như một thiên đường, mà quan trọng hơn, bạn đã chinh phục được nóc nhà của

Đông Dương, bạn sẽ cảm thấy vô cùng đáng tự hào khi được đến nơi đây.

 Chuyến du lịch này đã để lại cho tôi rất nhiều cung bậc cảm xúc không chỉ về

phong cảnh đẹp say đắm lòng người mà còn về con người, cuộc sống nơi đây sẽ

mãi trong tim tôi, sẽ không có nơi nào khiến tôi ấn tượng nhiều đến vậy. Sa Pa

mãi đẹp và tuyệt vời trong tim tôi, hẹn gặp lại!

Written by: Chiem H.

 See pictures below

Share This Article

You May Also Like

Contact us today!

Subscribe to our Newsletter!

Now you can get the top stories from West Of Crazy delivered to your inbox.


By subscribing you agree to our Terms of Service and Privacy Policy.